trích dẫn

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài - Dẫu không ngoa ngoắt cũng (là) gài (gái) Đô Lương

30.8.11

Vụn vặt hoài niệm


       Khá lâu rồi, kể từ ngày học đòi làm thơ viết về đại úy công an  “Minh đạp”, mình tự dưng nổi hứng lang thang đi còm trên các trang khác chứ không viết ở trang của mình nữa. Hôm nay cái hứng của mình lại chuyển hướng bằng những ký ức vụn vặt từ thời mình bé tí ti cho tới lúc nào mình cũng chưa thể nói trước được, bởi đang phụ thuộc vào độ hứng. Cái tiêu đề mình phải đặt là "Vụn vặt hoài niệm" chứ không biết đặt cho nó tên gì vì sợ "đụng hàng" với "Ký ức vụn" của bọ Lập. Chán thế!
       Lúc mới bảy, tám tháng tuổi người lạ rất khó tiếp xúc với mình. Vũ khí của mình đối với họ là chỉ khóc lên vài tiếng, thế rồi chân tay cứng đờ, môi, mặt tím ngắt, mát nhắm nghiền như đứa chết rồi. Vậy là khách hoảng hốt, cha mẹ mình cũng hoảng hốt, phải nựng nịu, xoa dịu, mình  mới hồi tỉnh lại. Cũng chẳng biết vì sao lại như thế nữa, mới mấy tháng tuổi đã biết gì đâu! Có lần cậu Đông, em bác Cao từ Nam Đàn lên chơi, thấy cả nhà ngồi ăn cơm, mình thì đang bò trên giường. Cậu lại gần bế mình lên. Sau khi nhìn kỹ mặt cậu, mình khóc ré lên rồi ngất lịm. Mẹ mình vội vàng thả bát cơm xuống, xoa xoa lên đầu mình rồi hú ba hồn chín vía của mình về, thế là mình tỉnh như không. Mãi sau này khi đã chín, mười tuổi, mỗi lần lên chơi, cậu Đông lại nhắc chuyện đó, mình cười khoái chí lắm.
        Lên năm, mình đã phải nghe ngóng,dò xét thái độ của người lớn khi nghe tin sự kiện Vịnh Bắc Bộ và kế hoạch sơ tán dân của chính quyền địa phương. Buổi sáng hôm ấy, gia đình mình chỉ có anh Sơn ở nhà “trực chiến”, còn nữa là phải sơ tán trong lèn, cách nhà độ ba, bốn cây số. Chẳng hiểu sao lúc đó mình thấy vui tưng bừng. Một đoàn người lũ lượt, những đứa trẻ được cha, mẹ cho ngồi vào thúng để gánh đi. Cỡ tuổi mình thì tung tăng hớn hở vì được đi xa nhà, sống tập thể cùng với gia đình bạn mà khi ở nhà muốn sang nhà chúng chơi là phải xin phép. Vào lèn được mấy ngày mình cũng không nhớ nữa. Lại lũ lượt, gồng gồng, gánh gánh trở về. Có lẽ dân Thị trấn phải về để bán buôn thôi. Cái chợ Lường thì không thể  không có dân Thị trấn. He he...
     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét