trích dẫn

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài - Dẫu không ngoa ngoắt cũng (là) gài (gái) Đô Lương

1.9.11

Vụn vặt ...II

        Sáu tuổi, mình vào vỡ lòng. Chiến tranh nên trẻ em Thị trấn phải vào học cấp một ở  Đông Sơn, một xã thuần nông. Cô giáo tên Mai, dáng dong dỏng cao, rất hiền (mà có lẽ cô, thầy nào thời đó cũng hiền cả). Cô hỏi tên từng học sinh. Đến lượt mình, rất nhanh nhảu, mình nói :
-                         -Thưa cô, em là Bùi Thị Minh Long ạ!
        Sáng hôm sau, mình lại đến bên cô và nói:
-                          -Thưa cô, em là Bùi Thị Hoài Liên chớ không phải là Long ạ!
        Chả là trong sổ hộ khẩu gia đình, tên chính thức của mình là Liên, còn bí danh (nghe như hoạt động bí mật ấy nhỉ) là Long. Mình hỏi cha răng con có hai tên, cha đùa: đặt nhiều tên để đi ăn trộm cho họ khó tìm. Mình nghĩ, cái tên nó vận vào tính cách. Mình dùng tên theo khai sinh chứ không dùng theo sổ hộ khẩu, cái tên mà sau này vào bộ đội, anh Ngọc là người Hà Nội nói với mình : Con gái tên Long nghe mà tởm. Mình cũng không hiểu “tởm” trong trường hợp này là gì, chỉ biết mình cực nghịch ngợm so với các bạn gái. Lớp học vỡ lòng của mình nằm lọt thỏm giữa bốn bề lũy đắp. Cái mái tranh chạm vào bờ lũy. Có một lần do nghịch ngợm, mình trèo lên bàn, đinh leo lên bờ lũy chơi thì cô giáo trông thấy, quát một tiếng: Long! Thế là mình vội nhảy xuống, nằm gục đầu lên bàn và...xỉu. Hoảng hốt, cô kêu các bạn của mình về nhà kêu cha vào. Tội nghiệp, cha cuống cuồng lo lắng, cõng mình từ lớp học chạy về nhà, đặt mình nằm xuống giường vừa quạt, vừa nựng. Nhà mình cũng lạ, mình lớn lên bằng giòng sữa mẹ nhưng lại bằng tiếng ru của cha. Cha ru mình bằng những bài ca dao, để đến sau này, khi có cháu kêu bằng dì, rồi cháu kêu bằng o, rồi đến lượt con mình, mình đều ru bằng những bài ca dao ấy. Thậm chí cả mấy câu cha thường ru đùa trêu rmình:
Con Long là con nhà ai?
Ăn cơm thì ít, ăn khoai thì nhiều.
Ăn rồi Long ẻ vô niêu,
Lấy vung đậy lại đến chiều lại ăn.
Cũng là bài mà mình hay ru đùa trêu con mình, tất nhiên là phải thay tên rồi!
       Khi biết cảm nhận mọi sự việc thì mình thấy cha, mẹ mình đã già rồi. Cha tuy xuất thân từ nông thôn nhưng lớn lên lại đi làm ăn ở Vinh bằng nghề may. Tuy vậy ngực cha cũng còn vạm vỡ lắm. Tối tối mùa hè, cha quạt ru mình ngủ, mình thường sờ, vân vê hai cái núm vú của cha chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ sờ "ti" mẹ.
      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét